Trong doanh địa tạm thời nghỉ ngơi, Dương gia dùng mấy miếng vải rách ngăn ra một không gian, cột quạt mát vào trên gậy trúc.
Gió mát chầm chậm thổi tới, mấy người thoải mái nằm trên mặt đất được trải vải.
Dương lão nhân cảm khái một tiếng: "Thoải mái quá, cho nên nói, vẫn là phải nghe lời nương các ngươi, nàng kiến thức nhiều, lá gan cũng lớn hơn ta nhiều."
Nếu như chính ông ấy khẳng định không nỡ mua những vật này, càng đừng đề cập đến việc tốn nước tắm rửa, bởi vì nông dân luôn cảm thấy chịu đựng một chút liền trôi qua, chịu khổ quen rồi.

