Thiết Trụ giật mình, phát hiện hình như mình đã nói sai rồi, suy nghĩ nửa ngày, lại thực sự không hiểu được nguyên do vì sao, vì thế vả miệng, khiêm tốn thỉnh giáo:
"Đều là đầu óc ta ngu muội, miệng mới nói bừa. Nhưng rốt cuộc vì sao không được, còn xin nói rõ với ta, tránh cho lần sau lại phạm sai lầm!"
Tảo Nhi mở miệng trước: "Nếu tình huống huyện thành bình ổn, thời gian rảnh của mọi người sẽ nhiều hơn, noi không chừng chuyện gì cũng có người nhìn chằm chằm vào. Nếu chúng ta lỗ mãng tìm người làm giao dịch, lỡ như chọc phải phiền toái thì sao? Những thức ăn kia của Phương Tiên Nhi có loại nào không mới lạ, để cho người ta để ý đến ta là xong đời."

