Xiềng xích đánh lên Kim Ô Kiếm, phát ra tiếng vang “ầm” thật lớn. Phong Thiệu chỉ cảm thấy ngực như bị búa tạ nện trúng, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Một giọng nói âm u vang lên trong lòng Phong Thiệu: “Tiểu tử, tu vi của người này e rằng đã đạt đến Thái Thanh Cảnh rồi. Với tu vi Kim Đan Cảnh của ngươi, e rằng khó mà chống đỡ.”
Phong Thiệu vừa né tránh công kích, vừa tức giận mắng trong lòng: “Lão quỷ, ngươi mà còn không ra tay, sau này tự mình nghĩ cách đến Huyền Lôi Sơn đi!”
Trần Khuyết: “…”

