Thời gian mà vị Trưởng lão áo đen kia chừa ra không nhiều nhưng đối với Vương Lục mà nói, lại giống như trăm năm dài đằng đẵng. Dưới áp lực nặng nề cùng tâm tình cực độ bi thương, hắn cảm thấy Nguyên Thần, Hoàng Cốt, Hư Đan, tiên tâm... dung hợp với nhau một cách kỳ diệu, mượn tiên thiên nguyên khí thiêu đốt, xảy ra phản ứng vi diệu. Giờ khắc này, thời gian như ngừng lại, trong đầu Vương Lục hiện lên vô số suy nghĩ, mỗi một suy nghĩ đều vô cùng rõ ràng, cảm giác của hắn đối với linh khí xung quanh trở nên nhạy bén hơn gấp trăm ngàn lần, trong phạm vi trăm mét, mỗi một tia biến hóa của linh khí hắn đều rõ như lòng bàn tay. Nhìn thiên địa linh khí dường như đang ngừng lại, Vương Lục thậm chí còn mơ hồ cảm thấy, mình có thể dự đoán được phương hướng chuyển động của những linh khí này...
Cùng lúc đó, lôi đình của hai con Giao Long ập xuống, trong mắt Vương Lục cũng không còn là sát chiêu không thể tránh né nữa. Trong tầng mây đen dày đặc kia, mơ hồ xuất hiện một tia sơ hở, một tia sinh cơ. Có lẽ xác suất thành công chỉ có một phần ngàn, một phần vạn nhưng dù sao cũng có hy vọng. Vì vậy, Vương Lục không chút do dự hành động, hắn điên cuồng vận chuyển pháp lực, dùng một loại tiết tấu kỳ diệu dẫn dắt linh khí xung quanh chuyển động, tiên thiên nguyên khí cũng bùng cháy, chuẩn bị dồn toàn lực tung ra một đòn chí mạng.

