Phương Bình nhìn chằm chằm đường nối màu đen nối với cửa động, trầm giọng nói: “Cuối con đường này phải chăng là điểm kết thúc của đại đạo? Là vị trí của cửa? Nếu đúng là như vậy, thì nghĩa là phía trước đang có ba vị Hoàng Giả trấn cửa!”
Thương Miêu ló đầu ra nhìn: “Không thấy nha!”
“Cho nên… Cảm giác là giả, nhưng cũng chưa chắc là giả!”
Ánh mắt Phương Bình khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên đổi qua cửa động khác, tiếp tục nhìn vào bên trong, lần này, hình như hắn lại nhìn thấy đại đạo, một đại đạo dài không biết bao nhiêu mét, cuối đường, hắn nhìn thấy một cánh cửa.

