Sắc mặt Nhân Hoàng thay đổi, ánh sáng trong mắt lại lóe lên, giống như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa, nhìn rõ tất cả. Nhưng vẫn không có cách nào nhìn thấu.
Nhân Hoàng chần chờ trong nháy mắt, ánh mắt nhanh chóng trở nên lạnh lùng, bỗng nhiên quay người, một ngón tay đâm về vết nứt bị đám Phương Bình chém nát, bây giờ vết nứt đó đã liền lại.
Ầm ầm! Một tiếng nổ vang thật lớn truyền ra, vũ trụ bản nguyên chấn động một cái.
“Kỷ...” Có người thấp giọng hô!

