Logo
Chương 1132: Được thôi (1)

“Ta nghĩ ngươi nên nghĩ thoáng một chút.”

Vu Sinh đứng bên con đường nhỏ gần nông trại bên ngoài Đồng Thoại Tiểu Trấn, nhìn Lạc đang ủ rũ bên cạnh, mỉm cười nói.

Lạc ngẩng đầu nhìn trời, rồi lại nhìn về phía xa, thở dài như cam chịu số phận. Những chi máy móc sau lưng nàng khẽ lay động vài cái, nhanh chóng tái tổ hợp thành một chiếc ghế bạc trắng, nàng liền ngồi phịch xuống.

Mở khóa toàn bộ truyện!
Tải ứng dụng để tiếp tục đọc chương này và truy cập nội dung độc quyền.

Quét mã QR hoặc nhấn vào nút để tải ứng dụng